Cái hay của việc “vung tay quá trán”
Tiêu tiền mạnh tay không phải lúc nào cũng xấu.
Chi tiêu mạnh tay vượt ngưỡng an toàn thường bị coi là hành động sai lầm, thiếu khôn ngoan. Hình ảnh người "xài tiền như nước" thường bị đánh đồng với việc chi tiêu không có kế hoạch và luôn gợi cảm giác tiêu cực. Tuy nhiên thực tế, mọi việc đều có 2 mặt, không có gì là hoàn toàn xấu và cũng chẳng có gì là hoàn toàn tốt.
"Vung tay quá trán" cũng vậy.
Cái hay của việc dám tiêu tiền
Chi tiêu vượt giới hạn, nếu được thực hiện có chủ ý và có mục tiêu rõ ràng, chưa chắc đã là không tốt. Đừng quên, trải nghiệm là một trong những mục tiêu quan trọng, không kém gì việc tích lũy tiền bạc.

Ảnh minh họa
Sẵn sàng bỏ ra khoản tiền không nhỏ cho một chuyến đi, một món đồ giá trị,... thứ nhận về không chỉ là trải nghiệm mà còn là cảm giác bản thân dám sống, dám tận hưởng hiện tại, hay như cách giới trẻ vẫn thường gọi là YOLO. Chỉ cần cảm thấy mình đang sống một cách hết mình, đó đã là một khoản chi đáng giá, không đơn thuần chỉ là tiêu tiền cho vui.
Nếu để ý bạn sẽ thấy người dám chi tiêu cho bản thân thường có nhiều câu chuyện để kể, có những bài học hay để nhớ, và động lực làm việc để có tiền trải nghiệm thì cũng không phải dạng vừa.
Ngược lại, người chọn an toàn tuyệt đối có thể duy trì sự ổn định, nhưng dễ rơi vào trạng thái nhàm chán và thiếu bứt phá. Ở góc độ đó, vung tay quá trán không còn đơn thuần là hành động liều lĩnh, mà là lựa chọn tạo cho mình những trải nghiệm giàu giá trị mà sự tiết kiệm quá mức không bao giờ mang lại.
Đừng quên: Mọi thứ đều cần có giới hạn!
Không khó để nhận ra mặt trái của việc dám "vung tay quá trán" là tình trạng bất ổn tài chính. Tiêu nhiều mà không có sự kiểm soát, chẳng khác nào xây một ngôi nhà mà bỏ qua bước đào móng.
Niềm vui, trải nghiệm hay động lực kiếm tiền thì có đấy nhưng khó mà yên tâm được nếu hết tiền để ăn, hay chẳng có đồng nào "dắt lưng" lúc xe lăn ra hỏng, laptop đình công hoặc tệ hơn là mất hẳn nguồn thu nhập.

Ảnh minh họa
Sống mà chỉ nghĩ cách thắt chặt chi tiêu thì ngột ngạt, nhưng để mặc cho tiền "rơi tự do" cũng không phải là giải pháp khôn ngoan.
Thế nên "vung tay quá trán" chỉ đáng sợ khi nó trở thành thói quen không có điểm dừng. Đặt giới hạn cho việc dám tiêu tiền không có nghĩa là không được tận hưởng, không được trải nghiệm, mà chỉ đơn giản là cách để giữ cho những niềm vui ấy không biến thành gánh nặng.
Nếu không có giới hạn, chúng ta rất dễ rơi vào vòng xoáy hôm nay tiêu nhiều vì "xứng đáng", ngày mai lại tiếp tục tự cho mình một cái cớ khác. Lâu dần, thói quen này làm mờ đi ranh giới giữa chi tiêu hợp lý và chi tiêu tùy hứng.
Không ai cấm bạn mua một chiếc túi hàng hiệu hay đi du lịch, nhưng những quyết định như vậy nên đưa một cách có chủ đích, thay nhiều lần tùy hứng. Bởi nếu mọi khoản chi đều là đặc biệt, thì suy cho cùng cũng chẳng có gì là đặc biệt nữa.
Thế nên vấn đề quan trọng nhất không phải là tiêu nhiều hay tiêu ít, mà là tiêu sao cho đáng. Đáng ở đây là vừa có trải nghiệm, vừa có kỷ niệm và vừa có thêm động lực kiếm tiền, đồng thời không đưa bản thân vào cảnh bấp bênh căng thẳng vì hết tiền.
NGỌC LINH
Kể từ Cách mạng Tháng Tám 1945, lịch sử đang được viết tiếp rạng rỡ. Kỷ nguyên độc lập, tự do đã được tiếp nối bằng kỷ nguyên thống nhất đất nước, hòa bình, phát triển và sẽ được tiếp tục bằng kỷ nguyên vươn mình, thịnh vượng, giàu mạnh.