Làm 8 tiếng hay 13 tiếng, lương cũng chỉ 15 triệu
OT không được thêm 1 đồng lương, công bằng ở đâu?
Tôi là một nhân viên văn phòng bình thường như bao người khác. Công việc của tôi là những con số, những báo cáo, những deadline nối tiếp. Hợp đồng quy định tôi làm việc 8 tiếng một ngày, từ 7 giờ sáng đến 5 giờ chiều, không tính giờ nghỉ trưa. Nhưng thực tế thì đã lâu lắm rồi, tôi không còn biết "8 tiếng" trong môi trường công sở là gì nữa.
Mỗi ngày vào lúc 5 giờ chiều, các đồng nghiệp của tôi lục đục đứng dậy, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà. Còn thời điểm ấy với tôi có khi mới là lúc bắt đầu giải quyết những việc phát sinh, những yêu cầu khẩn cấp từ sếp, những dự án cần hoàn thiện ngay và luôn,...
Có những hôm, văn phòng đã tối om, chỉ còn chỗ tôi là sáng đèn, nghĩ mà thấy tủi thân vô cùng. Mọi người luôn vin vào việc tôi còn độc thân, chưa có con nên cũng chẳng phải về sớm đón con, cơm nước cho gia đình. Họ cứ mặc định điều đó, và bất kỳ công việc nào phát sinh sau 4h chiều thì cứ "tự động" được chuyển cho tôi, dù việc đó vốn không phải trách nhiệm của tôi đi chăng nữa...

Ảnh minh họa
Có những ngày tôi làm việc 10-12 tiếng, thậm chí là 14 tiếng... Tôi tự hỏi sự khác biệt nằm ở đâu? Hợp đồng của tôi không thay đổi, lương của tôi vẫn là con số cố định mỗi cuối tháng. Không một đồng lương OT nào được chi trả.
Công ty thì có cả vạn lý do: Nào là tinh thần trách nhiệm, nào là giai đoạn khó khăn, hay ai cũng vậy thôi,... Tôi hiểu. Tôi biết áp lực công việc là có thật, và tôi cũng muốn mình là một nhân viên tận tâm. Nhưng tôi cũng là con người mà, sao ai cũng đối xử với tôi như một cỗ máy vậy?
Cỗ máy hoạt động 8 tiếng hay 14 tiếng đi chăng nữa, thì cũng chẳng được "tra thêm dầu".
Nhưng sự bức xúc của tôi không chỉ đến từ việc tiền bạc. Nó còn là sự bào mòn về thể chất và tinh thần. Tăng ca đồng nghĩa với việc phải giảm thời gian cho bản thân, cho những sở thích cá nhân. Mệt mỏi cứ thế tích tụ, khiến tôi đôi khi hoài nghi về giá trị của những nỗ lực mình bỏ ra.
Tôi hiểu rằng mình không phải là người duy nhất trải qua điều này. Rất nhiều đồng nghiệp, bạn bè tôi cũng đang mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn của OT không lương. Nó trở thành một phần văn hóa công sở mà dường như ai cũng phải chấp nhận, dù trong lòng thấy không cam tâm. Tôi tự hỏi liệu có phải chúng ta đang chấp nhận một sự bất công, một sự đánh đổi quá lớn mà không dám lên tiếng?
Không ai muốn bị bóc lột, nhưng mà...
Thật lòng mà nói, không ai trong chúng ta muốn bị bóc lột sức lao động. Cảm giác cống hiến vượt mức nhưng không được trả lương xứng đáng là điều khiến người ta uất ức, chạnh lòng. Tôi biết mình xứng đáng với một môi trường làm việc công bằng hơn, với những chính sách rõ ràng về làm thêm giờ nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng diễn ra đúng như những gì chúng ta kỳ vọng.

Ảnh minh họa
Với phần lớn những người lao động như tôi, gánh nặng cơm áo gạo tiền là một thực tế không thể chối bỏ. Mức lương cố định hàng tháng là nguồn thu nhập chính, thậm chí là duy nhất, để trang trải chi phí sinh hoạt, gửi về cho gia đình. Khi có một công việc ổn định, dù phải chịu đựng cảnh OT không lương, tôi vẫn phải gạt nước mắt mà làm tiếp.
Nỗi sợ thất nghiệp, nỗi lo không thu nhập đáng sợ hơn nhiều việc phải làm thêm giờ mà không được trả thêm lương.
Trong bối cảnh thị trường lao động cạnh tranh, việc tìm kiếm một công việc mới không hề dễ dàng. Tôi không có đủ sự tự tin hay nguồn lực tài chính để từ bỏ công việc hiện tại một cách đột ngột và chấp nhận rủi ro thất nghiệp trong vài tháng liên tiếp. Đó là lý do vì sao biết mình đang không được trả mức lương xứng đáng, tôi vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt, vẫn cố gắng làm việc hết sức mình, cho đến khi tìm được một công việc mới...
Thế nên nghĩ đi nghĩ lại, tôi phải thừa nhận rằng tôi bị đối xử bất công, bởi vì tôi chưa đủ giỏi và cũng chưa đủ tự tin vào chính bản thân. Có lẽ khoảng thời gian khó khăn này là 1 cách để tôi trau dồi kinh nghiệm. Tôi cố nghĩ vậy để bản thân bớt tuyệt vọng hơn trong những ngày mà 8h tối còn ngồi ở công ty...
Đó có lẽ cũng là nỗi niềm chung của những người đang ngày ngày phải đối mặt với sự đánh đổi giữa công sức và quyền lợi, giữa mong muốn được nghỉ ngơi và áp lực mưu sinh.
NGỌC LINH
Trong 5 tháng đầu năm, dư nợ tín dụng toàn nền kinh tế ước tính tăng hơn 1 triệu tỷ đồng, đạt trên 16,6 triệu tỷ đồng - mức tăng kỷ lục trong giai đoạn này.