Lương 10 triệu chỉ dám thưởng bản thân 1 cốc Starbucks

Diễn đàn
06:13 PM 28/06/2025

Lương 10 triệu đã đủ khổ rồi, giờ lên mạng còn bị người ta phán xét "suốt ngày thấy đi cà phê"...

Dạo gần đây cứ mỗi khi lướt mạng, tôi lại bắt gặp những nội dung đại ý rằng "người lương càng thấp càng đi cà phê nhiều". Người ta bảo có tật giật mình chắc cũng chẳng sai, vì những thông tin kiểu như vậy lúc nào cũng khiến tôi thở dài chán nản.

Lương tôi 10 triệu, chính xác là 10.325.000 đồng nếu tính cả tiền hỗ trợ ăn trưa và phụ cấp đi lại. Với mức thu nhập như thế, cách duy nhất tôi có thể thưởng bản thân hàng tháng chỉ là thi thoảng đi cà phê với bạn bè. Nhiều lắm thì 2-3 lần/tháng, sang lắm cũng chỉ dám vào Starbucks 1 lần.

Cốc cà phê 85k và cảm giác “được sống”

Cốc Starbucks duy nhất của tháng thường rơi vào ngày 15, ngày tôi cảm thấy mình đã đủ vật vã với nửa tháng đầu tiên và cần chút gì đó để tiếp thêm động lực cho nửa tháng còn lại. Mỗi tháng tôi lại gọi một món đồ uống mới và thanh toán bằng thẻ tín dụng, không phải vì tôi cố tỏ ra sang chảnh gì, mà vì nơi sang chảnh ấy thậm chí đã từ chối hình thức thanh toán bằng tiền mặt. 

Lương 10 triệu chỉ dám thưởng bản thân 1 cốc Starbucks- Ảnh 1.

Tiền trong tài khoản ATM thì chỉ vừa đủ dùng, nên đành phải mượn thẻ tín dụng để thanh toán. Thật lòng mà nói, tôi nghĩ rằng menu của Starbucks là thứ duy nhất tôi có thể lựa chọn để cảm giác bản thân mình... đang sống chứ không chỉ là sinh tồn. 

Tôi không có nhiều thứ để lựa chọn trong đời: Không chọn được công việc lương cao vì mới ra trường, kinh nghiệm chưa đủ "dày", lương 10 triệu đã là may... Không chọn được chỗ ở gần công ty vì chẳng đủ tiền thuê nên phải dạt ra rìa thành phố. Không chọn được deadline ít hơn 5 cái một tuần vì không làm thì bị đuổi, mất việc mất cả thu nhập luôn.

Thế nên thứ duy nhất tôi có thể chọn chỉ là 1 cốc cà phê 85k. Đó là một loại tự do nhỏ xíu mà tôi rất trân trọng... 

Trước đây, cũng từng có 1 tháng thôi chẳng đi uống Starbucks nữa. Tiền đó để làm việc khác là điều tôi nghĩ, nhưng rồi tôi thấy mình chẳng vui hơn, cũng chẳng tiết kiệm được gì đáng kể, vì số tiền đó sẽ bị rơi vào một chỗ vô định nào đó: Một hộp cơm đắt hơn ngày thường, một cơn buồn mồm ăn bánh tráng, hoặc một cái cuốc xe ôm vì quá lười đi bộ bắt xe bus.

Không ai hiểu được áp lực của việc tiết kiệm bằng những người lương thấp!

Có những khoản chi tưởng là không thực sự cần thiết nhưng lại giữ cho người ta không sụp đổ, như cái kẹp giữ trang sổ không bị lật tung.

Suy cho cùng thì một cốc Starbucks không làm tôi giàu lên nhưng cũng chẳng làm tôi nghèo đi. Cái nghèo chỉ nằm ở chuyện tôi chưa có cách để tăng thu nhập chứ đâu nằm ở việc tôi tiêu 85k để mua cảm giác được sống chứ không chỉ đang sinh tồn.

Tôi từng đọc đâu đó một câu nói thế này: Tiết kiệm không phải là hình thức tự trừng phạt, mà là nghệ thuật trì hoãn niềm vui. Nhưng với người thu nhập thấp, đôi khi tiết kiệm không phải trì hoãn, mà là triệt tiêu luôn niềm vui.

Lương 10 triệu chỉ dám thưởng bản thân 1 cốc Starbucks- Ảnh 2.

Ảnh minh họa

Tôi có những người bạn rất kỷ luật với tiền bạc. Họ ghi chép từng khoản chi, tính lãi suất gửi ngân hàng, biết rõ từng mục tiêu tài chính. Tôi nể họ nhưng tôi cũng không thể làm y chang. Vì khi thu nhập quá giới hạn, áp lực tiết kiệm sẽ nhân lên gấp hàng chục lần. Nó giống như trò chơi ghép hình mà thiếu mất một mảnh. 

Tôi không muốn mỗi ngày đều là bài toán: “Có nên tiêu không? Có đáng không? Mình có đang dại dột không?”

Thế nên tôi chấp nhận thỉnh thoảng tiêu một khoản nhỏ cho thứ khiến mình thấy nhẹ đầu hơn. Còn lại, tôi vẫn cố gắng bám vào từng đồng, cắt giảm những thứ có thể cắt. Tôi không phải kẻ phung phí. Tôi chỉ là người đang tìm cách sống không quá lạnh lùng với chính mình.

Cần phải tiêu tiền để thấy mình đang sống

Trong những bài đăng chỉ trích thói quen đi cà phê sang chảnh của người trẻ mà tôi thấy mình ở trong đó, có nhiều comment chẳng biết là hỏi thật hay hỏi mỉa mai: "Thưởng bản thân cà phê thì được gì? Sao không thưởng bằng một khoản tiết kiệm?”.

Tôi không phản bác vì họ đúng theo cách của họ nhưng tôi cũng đúng theo cách của tôi.

Lương 10 triệu chỉ dám thưởng bản thân 1 cốc Starbucks- Ảnh 3.

Ảnh minh họa

Mỗi người có một lý do để cố gắng. Với tôi, đó là được chọn thứ mình thích, dù nhỏ. Tiết kiệm một cốc Starbucks cũng không mua được nhà, không đủ để đầu tư sinh lời hay xây dựng tài sản.

Tôi không biết mình có giàu lên được không, cũng chẳng biết đến bao giờ mới thôi không cần tự thưởng bản thân bằng những thứ mà người khác coi là chuyện thường hàng ngày, nhưng tôi biết, việc chọn cách chăm sóc chính mình là điều không nên mặc cảm hay tội lỗi.

Tôi không ủng hộ việc tiêu tiền để tự thưởng cho bản thân một cách quá đà, nhưng tôi tin vào việc chi tiêu có ý thức để giữ lại cảm giác mình là con người, chứ không phải một cỗ máy tiết kiệm.

Mỗi người có một định nghĩa riêng về "đang sống". Có người chọn tập gym, có người chọn một bữa lẩu với bạn bè, có người chọn mua một cây son để thấy mình đẹp hơn. Còn tôi thì chọn một cốc cà phê với tên mình viết nguệch ngoạc trên ly nhựa.

Nếu tất cả những gì chúng ta làm chỉ là kiếm tiền rồi tiết kiệm, rồi lại kiếm tiền tiếp thì có khác gì vòng lặp của một cái đồng hồ lên dây cót?

NGỌC LINH
Từ khóa: chi tiêu
Ý kiến của bạn
Bình luận
Nhiều chính sách kinh tế nổi bật có hiệu lực từ 1/7 Nhiều chính sách kinh tế nổi bật có hiệu lực từ 1/7

Từ ngày 1/7 tới, nhiều luật, nghị định, thông tư và chính sách pháp luật mới trong các lĩnh vực trọng yếu như thuế, quy hoạch, thương mại điện tử, tín dụng nông nghiệp… sẽ chính thức có hiệu lực.